CẢM NHẬN VỀ CHUYẾN THỰC TẾ CỦA SINH VIÊN NGỮ VĂN K24 Ở LÂM ĐỒNG
Có những bài học không nằm trong sách vở, có những cảm xúc không thể diễn tả bằng câu chữ, và có những trải nghiệm để lại dấu ấn không phai trong hành trình trưởng thành của mỗi con người. Chuyến đi trải nghiệm thực tế thuộc học phần Thực tế Chuyên môn, một học phần đặc thù của ngành Sư phạm Ngữ văn, khóa 24, Trường Đại học Sài Gòn chính là một cột mốc như thế đối với chúng em. Giữa nhịp sống học đường tưởng chừng quen thuộc, chúng em đã có cơ hội bước ra ngoài khuôn viên giảng đường, đặt chân đến những vùng đất mang đậm hơi thở văn hóa, lịch sử, và con người. Từng trang sách được “sống dậy” giữa đời thực, từng khoảnh khắc quý giá mà lần đầu tiên chúng em có cơ hội được trải nghiệm gắn kết với cảm nhận chân thành từ tận trái tim mình. Và chính từ đó, mỗi sinh viên ngành Ngữ văn chúng em đã cảm nhận rõ hơn bao giờ hết ý nghĩa của nghề giáo và việc lắng nghe những câu chuyện đời thường mang đầy chiều sâu nhân văn. Bằng tất cả sự trân trọng và biết ơn, chúng em xin gửi đến quý thầy cô ngành Ngữ văn, khoa Khoa học Xã hội và Nghệ thuật như một lời tâm tình chia sẽ, một báo cáo đầy cảm xúc về hành trình học tập thực tế mà chúng em may mắn được trải nghiệm. Hy vọng rằng, những chia sẻ trong bài viết sẽ phần nào phản ánh được những bài học ý nghĩa mà chúng em đã thấy, đã cảm, và đã học được không chỉ bằng tri thức, mà bằng cả trái tim mình.
Sau chuyến đi thực tế chuyên môn tại Trường Phổ thông Dân tộc nội trú THCS Huyện Di Linh, tập thể lớp Sư phạm Ngữ văn K24 chúng em mang trong tim mình những cảm xúc và những chiêm nghiệm đầy sâu sắc về nghề giáo, về văn hóa, và hơn hết là về con người nơi vùng núi Tây Nguyên đại ngàn. Chúng em đã từng nghe nhiều về vùng đất Di Linh nơi đại ngàn xanh thẳm, nơi hội tụ những dân tộc anh em với bản sắc văn hóa phong phú. Nhưng chỉ khi đặt chân đến đây, khi được tận mắt chứng kiến, được tận tai lắng nghe và cảm nhận, chúng em mới thật sự hiểu rằng Di Linh không chỉ là một địa danh đơn thuần ẩn mình giữa chốn rừng núi mà đó còn là nơi chứa đựng và dung dưỡng một tâm hồn, một bản hòa ca của thiên nhiên và con người.
Trong suốt chuyến đi, có lẽ khoảnh khắc đáng nhớ nhất với chúng em chính là buổi giao lưu văn hóa cùng các em học sinh tại trường. Hòa mình vào bầu không khí giữa chốn núi rừng chúng em được chứng kiến màn lễ hội mừng lúa mới, một nét sinh hoạt văn hóa truyền thống đặc sắc của người dân bản địa được các em học sinh tái hiện đầy sinh động và độc đáo. Tiết mục mở màn là nghi lễ dâng lúa mới; trong tiếng khấn nguyện thành kính, các em học sinh mặc trang phục dân tộc, quây quần bên bó lúa vàng tượng trưng cho thành quả lao động, bày tỏ lòng biết ơn với trời đất, với tổ tiên và với những người đã vun trồng mùa màng. Không khí lúc ấy thật thiêng liêng khiến chúng em, những người từ miền xuôi bỗng chợt như rơi vào khoảng lặng vì xúc động. Tiếp đó là các tiết mục múa hát dân gian, hòa quyện giữa điệu nhảy mạnh mẽ của người K’Ho và âm sắc sâu lắng. Ánh mắt các em học sinh sáng rực niềm tự hào, đôi bàn chân nhỏ nhắn nhưng đầy vững chãi như đang bước trên chính mảnh đất quê hương mình. Tiếng cười, tiếng vỗ tay, tiếng gọi nhau rộn rã như xoá nhoà khoảng cách, chúng em không còn là những sinh viên với tinh thần “trải nghiệm”, mà đã là những người bạn, những người anh, người chị được sẻ chia một phần tâm hồn và hòa mình vào vùng đất đại ngàn đầy nắng vàng gió lộng này. Sau những tiết mục trình diễn, chúng em có cơ hội được lắng nghe các thầy cô tại trường chia sẻ về hành trình “gieo con chữ” đầy gian nan giữa núi rừng. Những câu chuyện tưởng như đơn sơ về các em học sinh dân tộc lại chính là những bài học sống động nhất về tình yêu nghề, về trách nhiệm và sự kiên cường. Ngay tại khoảnh khắc ấy từ tận sâu thẳm đáy lòng mình em đã suy nghĩ: “Chưa bao giờ em thấy rõ ràng đến thế lý do vì sao mình chọn ngành Sư phạm. Chính ánh mắt của các em, chính giọng nói đầy nhiệt huyết của các thầy cô kể chuyện tất cả đã khiến em thêm vững lòng rằng em muốn làm một người thầy để ươm mầm xanh tri thức đến những học sinh.”
Chúng em nhận ra rằng, giáo dục không chỉ diễn ra trong lớp học, giữa bảng đen và phấn trắng mà giáo dục còn là sự gìn giữ văn hóa, là sự sẻ chia, là việc truyền cảm hứng sống và khát vọng vươn lên; “Giáo dục còn là để trẻ đến với nhau bằng tình thương đồng trang lứa, để mỗi em thơ không mặc cảm giàu hay nghèo”. Những người thầy, người cô ở Di Linh đang làm điều đó mỗi ngày bằng sự tận tâm, bằng trái tim đầy nhiệt huyết, và bằng niềm tin rằng: “Dù khó khăn đến đâu, hạt giống tri thức vẫn sẽ nảy mầm”. Chuyến đi ấy đã để lại trong lòng chúng em nhiều hơn cả những bài học chuyên môn mà đó là một cái nhìn sâu sắc về vai trò của người giáo viên như một người gìn giữ văn hóa, truyền cảm hứng và ươm mầm tương lai.
Chúng em xin được bày tỏ lòng tri ân sâu sắc đến cô Huỳnh Thống Nhất, quý thầy cô Khoa Khoa học Xã hội và Nghệ thuật, phòng Truyền thông và Tổ chức Sự kiện Trường Đại học Sài Gòn, những người đã tạo điều kiện để chúng em có được hành trình đầy ý nghĩa này. Xin cảm ơn quý thầy cô tại Trường Phổ thông Dân tộc nội trú THCS Huyện Di Linh vì sự đón tiếp nồng hậu, vì đã mở lòng chia sẻ và truyền lửa cho thế hệ giáo viên tương lai. Cảm ơn các em học sinh thân thương với những nụ cười hồn nhiên, những điệu múa chân thành, và cả những nhìn đầy khát vọng, ấm áp đã để lại trong lòng chúng em niềm tin về một thế hệ học trò biết giữ gìn cội nguồn, yêu thương và nỗ lực. Sau chuyến đi này, chúng em quay về giảng đường không chỉ thêm nhiều kiến thức mới mà còn mang theo một lời hứa sẽ cố gắng học tập, rèn luyện và hoàn thiện bản thân để một ngày không xa, để trở thành những người thầy, người cô có thể gieo niềm tin và ươm mầm hy vọng cho học trò như cách mà chúng em đã nhận được từ các quý thầy cô. Trân trọng.
Cao Chí Khoa – Sinh viên Khóa 24 ngành Sư phạm Ngữ văn.